Văn học

tại sao chiến tranh lại nổ ra?

2014-04-28 23:59

tại sao chiến tranh lại nổ ra?

November 19, 2013 at 10:26pm
 

tại sao chiến tranh lại nổ ra? 

- Thông thường, là tại một nước này xúc phạm nặng nề đến một nước kia.

- Anbe trả lời với giọng kẻ cả. Nhưng Jađơn làm ra bộ ngớ ngẩn: 

- Một nước ư? Tớ không hiểu. Nhưng một quả núi của nước Đức làm sao lại có thể xúc phạm một quả núi của nước Pháp được, một con sông, một khu rừng, một cánh đồng lúa mì, cũng thế thôi. 

- Sao mà mày ngu đến thế, hay là mày muốn khôi hài. - Cốp lầu bầu.

- Tao có định nói thế đâu. - Một dân tộc này xúc phạm một dân tộc kia.

 Nếu vậy thì tớ ở đây làm gì - Jađơn đáp lại

- Tớ chả thấy bị xúc phạm tí nào cả. 

- Người ta lại phải trình với mày với mình nữa hay sao? - Anbe nói với giọng bực tức.

- Cái hạng dân ngu khu đen như mày thi ai đếm xỉa đến.

 - Nếu vậy lại thêm một lý do nữa để tớ trở về nhà.

- Jađơn nhấn mạnh. Mọi người cười ồ lên. 

- Thật đồ ngu như lợn, đây là một dân tộc nói chung, nghĩa là Nhà nước. - Muynlơ thét lên.

 - Nhà nước, Nhà nước (vừa nói Jađơn vừa búng ngón tay một cái ranh mãnh) những bọn xen đầm, cảnh sát, thuế má, đấy Nhà nước của các cậu đấy. Nếu những cái đó làm cho cậu thích thú thì tớ xin bái phục cậu.

 - Đồng ý. - Cát nói

- Lần đầu tiên cậu nói được một câu có nghĩa lý đấy, Jađơn ạ; giữa Nhà nước và Tổ quốc, quả là có một sự khác nhau. Nhưng cái này đi đôi với cái kia. - Cốp suy nghĩ.

 - Làm gì có một Tổ quốc mà lại không có Nhà nước? - Đúng! - Cát đáp

- nhưng cậu thử nghĩ mà xem, chúng ta hầu hết là con nhà bình dân, và ở Pháp cũng vậy, phần đông là lao công, thợ thuyền và dân làm thuê. Tại sao một anh thợ khoá và một anh thợ giày người Pháp lại muốn đánh chúng ta? Không, đó chỉ là những chính phủ. Trước khi đến đây, mình chưa hề gặp một người Pháp nào, và phần đông người Pháp đối với chúng ta cũng thế thôi. Chẳng ai hỏi ý kiến họ, cũng như chẳng ai hỏi ý kiến chúng mình bao giờ.

 

 - Vậy tại sao lại có chiến tranh? - Jađơn hỏi.

 Cát nhún vai: - Phải có những người kiếm chác được trong chiến tranh được chứ.

 - Ấy! tớ không phải cái hạng người ấy đâu nhé! - Jađơn cười khẩy.

 - Chẳng phải cậu cũng chẳng phải ai trong số những người ở đây.

 - Vậy ai kiếm chác được trong chiến tranh? - Jađơn gặng

- Chiến tranh cũng chẳng có lợi lộc gì cho hoàng đế. Ngài đã có đủ mọi thức rồi cơ mà... 

- Chớ nói thế. - Cát đáp.

- Cho đến bây giờ, hoàng đế chưa làm một cuộc chiến tranh nào. Mà bất cứ vị hoàng đế nào mà chả cần ít ra là một cuộc chiến tranh, nếu không thì làm sao mà nổi danh được. Cậu hãy xem trong những quyển sách giáo khoa thì biết. 

- Các vị tướng cũng nhờ có chiến tranh mà nổi tiếng đấy. - Đêtơrinh nói. 

- Nổi tiếng hơn cả là những vị hoàng đế ấy nữa chứ? - Cát xác nhận.

 - Chắc hẳn đằng sau bọn này còn có những người khác cũng muốn chiến tranh mang lại lợi lộc cho họ chứ? - Đêtơrinh lầu bầu. 

- Tớ cho rằng nó là một thứ bệnh phát sốt thì đúng hơn. - Anbe nói.

- Thật ra chẳng ai muốn chiến tranh cả, thế mà đùng một cái, nó đến. Chúng mình không muốn chiến tranh, những người khác cũng nói vậy; thế mà một nửa nhân loại đang lăn xả vào đấy. 

 

..trích Mặt trận phía tây không có gì lạ

 

Once more time, once more chance

2014-04-28 23:58

Once more time, once more chance

November 7, 2013 at 6:13pm
 

Hôm qua, tôi đã mơ một giấc mơ 

Giấc mơ mà tôi đã mơ cách đây rất lâu

Trong giấc mơ đó, chúng tôi mới mười ba tuổi

Cùng nhau đứng trên một cánh đồng rộng mênh mông, tràn ngập tuyết.

Ánh đèn từ những ngồi nhà tỏa ra khắp không gian, một khung cảnh choáng ngợp

Chúng tôi bước trên tấm thảm tuyết dày mà không để lại một dấu chân nào

Và cứ thế

Một ngày nào đó, bọn mình sẽ lại cùng nhau ngắm hoa anh đào

Hai đứa mình, chắc chắn là như vậy

Đó là những gì chúng tôi nghĩ, khi đó

 

Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trung

Trong sân ga bên đường, trong khung của sau con hẻm

Dù biết rằng em sẽ không xuất hiện

Nếu điều ước trở thành hiện thực anh sẽ tới bên em ngay lúc này

Anh sẽ làm bất cứ điều gì

Sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ôm lấy em

 

Dù bất cứ ai cũng có thể giúp anh quên đi nỗi cô đơn

Nhưng một vì sao như đang sa xuống bầu trời đêm, anh sẽ không lừa dối mình

Một lần nữa, thời gian xin ngừng trôi

Một lần nữa, những phút giây vui đùa bên nhau

 

Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trung

Nơi ngã tư đường, hay cả trong những giấc mơ

Dù biết em sẽ không xuất hiện

 

Nếu điều ước trở thành hiện thực, anh sẽ cho em thấy

Ánh sáng của ngày mới, và một con người mới

Và chữ yêu mà anh không nói nên lời

 

Ký ức từ mùa hè đó đang tràn về

Nỗi bồi hồi chợt tan biến

 

Vẫn mãi kiếm tìm bóng hình em trong không trung

Rạng sáng trên từng đường khu phố Sakuragi

Dù biết em sẽ không xuất hiện

 

Nếu điều ước trở thành hiện thực, anh sẽ ở bên em ngay lúc này

Anh sẽ làm bất cứ điều gì

Sẵn sàng từ bỏ tất cả chỉ để ôm lấy em

 

Vẫn mãi kiếm tìm một phần của em trong không trung

Trong cửa hàng ven đường, hay trên những góc báo

Dù biết em sẽ không xuất hiện

 

Nếu điều ước trở thành hiện thực, anh sẽ cho em thấy

Ánh sáng của ngày mới, và một con người mới

Và chữ yêu mà anh không nói nên lời

 

Vẫn mãi kiếm tìm nụ cười của em trong không trung

Bên cạnh đường ray, sau chuyến tàu tốc hành

Dù biết em sẽ không xuất hiện

 

Nếu được trở lại quá khứ, anh sẽ luôn ở bên em

Anh sẽ không muốn gì hơn

Bên em, anh không cần gì khác.

 

 

chính trị luân

2014-04-28 23:57

February 13, 2014 at 5:36pm

Nguồn gốc của sự nhầm lẫn này nằm ở quan hệ mật thiết giữa hai loại tích lũy tài sản; trong cả hai loại, phương tiện thì giống nhau, nhưng cách sử dụng và mục đích lại khác nhau, và điều này tạo ra sự nhầm lẫn: tích lũy tài sản là mục đích của loại thứ nhất, còn đối với loại kiacòn một mục đích xa hơn. Vì thế một số người lầm tưởng rằng làm giàu là mục đích của quản trị gia đình, và tất cả suy tư của họ trong đời là làm sao để có tiền bạc càng nhiều càng tốt, và nếu không làm được như vậy, thì cũng đừng làm mất mát, hao hụt tiền bạc. Nguồn gốc của khuynh hướng này trong bản chất của con người nằm ở chỗ người ta chỉ chú trọng đến sự sống còn, chứ không nghĩ đến chuyện sống tốt đẹp, và vì lòng ham muốn thì vô hạn, người ta cũng muốn những phương tiện thỏa mãn lòng ham muốn này trở thành vô hạn. Ngay cả những người muốn tìm một đời sống tốt đẹp cũng muốn tìm những cách thức thỏa mãn các nhu cầu vật chất, và những cách thức này cũng tùy vào nghệ thuật tích lũy tài sản của họ, chonên họ cũng cắm cúi vào việc kiếm tiền. Đó là lý do thực sự tại sao lại có nghệ thuật làm giàu thứ hai này.

 

 

Có hai loại tích lũy tài sản, như tôi đã trình bày; một loại là một bộ phận của quản trị gia đình,loại kia là buôn bán: loại thứ nhất là loại đáng được khen ngợi và cần thiết; loại thứ hai đángbị khiển trách vì nó không tự nhiên [như từ thực vật hoặc động vật], và là sự lợi dụng giữa conngười với nhau. Sự cho vay lấy nặng lãi là hình thức đáng bị khinh ghét nhất, và ta có lý dochính đáng nhất để khinh ghét như vậy, vì đó là sự kiếm lời từ tiền bạc, chứ không phải từbản chất tự nhiên của tiền bạc [dùng để trao đổi hàng hóa]. Và danh từ tiền lời có nghĩa làtiền đẻ ra tiền vì con cái ắt phải giống cha mẹ. Do đó, trong tất cả mọi phương thức tích lũytài sản, cho vay lấy lời là phương thức phản tự nhiên nhất.

 

1 | 2 >>